XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 21

 Hồng Hạnh phàn nàn:
 - Phải có anh hai ở nhà thì tốt biết mấy.
 Nạt ngang, ông Dương ngăn con gái:
 - Thôi, con đừng nhắc thằng bất hiếu ấy nữa. Hồng Hạnh rụt rè như muốn hờn trách cha: – Không lẽ trời lại bắt tội chúng ta?
 Hồng Loan trách:
 - Cũng do cha mẹ cưng chìu anh ấy quá đó thôi. Bà nội cũng thế. Quắt mắt nhìn con ông Dương giận dữ quát:
 - Con không được ăn nói như thế!
 Lắc đầu Hồng Loan cảm thấy bất mãn: – Bởi vậy nói sao anh hai chẳng hư! Bà Dương ngăn:
 - Hồng Loan, con không được nói thế. Nhà ta chỉ có mình nó là con trai thôi
 mà.
 Hồng Loan càng hậm hực:
 - Một thằng con trai thì đã sao? Bộ con trai rồi anh ấy muốn làm gì thì làm hay sao? Chuyện nhà cửa có khi nào anh ấy mó vào đâu.
 Bực bội ông Dương gằn từng tiếng:
 - Mày… nói… đủ chưa?
 Hồng Loan vẫn cằn nhằn:
 - Chẳng hiểu vì sao nói đến anh ấy thì cha lại nổi cáu với con. Hồng Hạnh bênh vực em:
 - Hồng Loan nói như vậy là cũng đúng thôi, nếu anh hai ở nhà thì ai dám làm gì chứ.
 - Hừ! Có nó ở nhà cũng chỉ biết ngủ mà thôi!
 Xem đồng hồ Hồng Loan vội kêu:
 - Ấy chết! Em phải vào lớp đây. Chị ba ở nhà phụ mẹ nhé. Gật đầu nhìn em, Hồng Hạnh khuyến khích:
 - Được em cứ đi đi!
 Bà Dương bước lại gần Hồng Hạnh:
 - Con ra chợ mua thêm cho mẹ ít thức ăn! Hạnh ngoan ngoãn nghe lời mẹ:
 - Vâng. Con đi nghe mẹ.
 Chờ cho Hồng Hạnh đi khuất. Bà Dương từ tốn nói: – Này ông, có khi nào ông bị quả báo không?
 Hứ vợ một cái, ông nói:
 - Làm gì mà quả báo chứ? Tôi có làm chuyện gì thất đức đâu? Lắc đầu, bà phản ứng:
 - Còn không nữa sao? Hại chết cha con người một cách oan ức như vậy… Lúng túng, ông nạt:
 - Tại sao mà lại nhắc đến chuyện này nữa? Thở dài ngao ngán, bà lắc đầu:
 - Nó cứ ám ảnh tôi mỗi đêm ông ạ!
 Khoát tay ông bực bội:
 - BÀ đừng nói chuyện vớ vẩn ấy với tôi có được không? Lắc đầu, buồn rầu bà đay nghiến:
 - Nếu ngày xưa ông đừng tạo nghiệp chướng thì bây giờ đâu xảy ra những chuyện đau lòng này.
 Nạt vợ, ông Dương bực bội nói:
 - Chuyện cũ rích, cứ mang ra mà nói hoài. Lắc đầu bà phản ứng mạnh:
 - Chưa hết đâu, tôi sợ nó còn ảnh hưởng đến ba đứa con của tôi nữa cơ! – Bà…
 Nói sùng bà cũng to tiếng: – Chuyện xảy ra trước mắt như vậy mà ông vẫn chưa sợ hay sao? Quả báo
 đó, ông không thế chối cãi được đâu. Vong hồn ba cha con nó theo phá rối ông
 đấy.
 Hậm hực ông Dương xua tay ngăn không cho bà nói nữa: – Này bà, bà có chịu im đi không?
 Bà quay đi, lau vội nước mắt, ông ấy hết thuốc chữa rồi.
 Tâm vẫn nằm im thin thít. Ông Tư nói giọng rầu rầu:
 - Hãy để cha đi làm phụ giúp cho con! Con vừa đi học vừa đi làm vất vả quá. Lắc đầu Tâm vân giữ ý mình.
 - Không đâu! Con không thể để cha phải vất vả như vậy. Cha hãy an nghỉ đi. Quay nhìn con, ông Tư thở dài.
 - Tại số cha là vậy đó, ở không hoài chán lắm. Bật ngồi dậy Tâm nhăn nhó:
 - Nhưng cha ơi! Con muốn cha nên an nghỉ tuổi già. Đừng tham công tiếc việc mà hao gầy sức khoẻ.
 Ngừng một lát ông lại nói:
 - Cha không muốn con phải dở dang chuyện học tập. Hãy cố gắng lên nghe
 con!
 Tâm mím chặt môi:
 - Vâng! Lúc nào con cũng nghe lời cha mà. Nhưng có điều thấy cha vất vả con buồn quá.
 Ông Tư động lòng, đứa con nuôi mà nó đối xử với ông tốt như vậy, ông cảm thấy an tâm nên nói:
 - Này Tâm à…
 - Dạ!
 - Mai mốt con ra trường làm bác sĩ thì cha sẽ ở nhà để hưởng phước của con. Ngước nhìn cha, Tâm nói khẽ:
 - Ơn cha nuôi con sánh như trời biển, biết chừng nào con trả nợ hết cho cha. Đưa tay ngăn:
 - Nuôi con chỉ vì lương tâm mình, chứ cha không mong ước đến ngày con đền đáp ơn kia đâu.
 Tâm thở dài:
 - Con đâu ngờ con chỉ là đứa trẻ mồ côi được cha cưu mang đùm bọc. Khoát tay ông Tư nói với Tâm: – Con ngoan! Cố gắng học hành như vậy là ta mãn nguyện lắm rồi. Con đừng suy nghĩ gì cả.
 Lo lắng Tâm buồn rầu nói với cha nuôi:
 - Nhưng tông tích của mẹ con vẫn chưa tìm ra, cha bảo con không buồn làm sao được?
 Ông Tư chậm rãi khuyên:
 - Con cứ an tâm mà lo học đi sớm muộn gì mẹ con cũng sẽ gặp được nhau
 thôi.
 Lắc đầu, Tâm khẩn khoản:
 - Biết chừng nào cha ơi! Con rất muốn gặp lại mẹ. Con dẽ chữa bệnh cho mẹ khỏi điên dại.
 Gật đầu, mỉm cười ông Tư động viên:
 - Cha hứa một ngày gần đây, con sẽ gặp thôi mà… Quay lại nhìn cha, Tm lộ vẻ vui mừng:
 - Cha nói vậy là nghĩa là…
 Gật đầu ông Tư nói:
 - Con hãy tin ta! Một ngày gần đây thôi mà.
 - Có phải cha đã tìm thấy mẹ con rồi không?
 Đành phải gật đầu trước sự nôn nóng của con, ông Tư bảo: – Phải! Nhưng bây giờ con chưa tiện gặp.
 Tâm nhăn nhó:
 - Sao vậy cha?
 - Vì mẹ con đang trị bệnh.
 - Trị bệnh ư?
 Gật đầu nhìn ông Tư động viên:
 - Phải!
 Nhăn nhó Tâm khẩn khoản:
 - Cha cho con biết mẹ con trị bệnh ở đâu để con lo cho mẹ… Lắc đầu ông Tư ngăn:
 - Chuyện ấy con không cần phải bận tâm đâu. Hãy cố gắng lo học hành thì sau này lo phụng dưỡng cho mẹ mới được chứ.
 Nhăn nhó mặt mày Tâm cương quyết: – Không đâu! Con muốn gặp mẹ con ngay! Ông động viên:
 - Gặp ngay bây giờ cũng chẳng ích gì. Bởi mẹ con còn điên loạn mà. – Nhưng con muốn chăm sóc mẹ con lúc này.
 Ông Tư nghiêm giọng:
 - Đừng cãi lời cha. Nếu muốn cha vui thì con hãy lo học thật giỏi đi! Tâm nhăn nhó:
 - Cha buộc con phải học mà không cho con thăm mẹ con sao? Trầm tư suy nghĩ, ông Tư lại khuyên:
 - Là một bác sĩ chắc con cũng hiểu mà. Chúng ta cần phải tuân thủ nguyên tắc của bệnh viện chứ.
 Nhăn nhó Tâm kêu lên:
 - Bệnh tâm thần thôi mà làm gì mà cấm người ta thăm chứ? Chép miệng ông Tư nói:
 - Bởi vậy cha mới khuyên con nên cố dằn lòng. Chờ khi mẹ con bình phục hãy tính.
 Tâm đành phải gật đầu:
 - Vâng!
 - Con ngoan lắm!
 Đeo cặp lên vai Tâm lễ phép nói với cha: – Con đi học cha nhé!
 Mỉm cười phì phà điếu thuốc, ông Tư gật gù: – Đi sớm về sớm nghe con!
 Vừa đạp xe Tâm vừa huýt sáo bản nhạc vui, chợt nhận ra Quân, Tâm cho xe tấp vào lề:
 - Chuyện gì nữa đây?
 Quân rủ bạn:
 - Còn sớm, mình kiếm cái gì ăn đã.
 Lắc đầu Tâm nói:
 - Mình không ăn đâu, cậu cứ ăn một mình đi. Quân tiu nghỉu:
 - Nếu ăn một mình thì ai rủ cậu làm gì? Tâm miễn cường gật đầu: – Được rồi, ta sẽ vào quán ăn với cậu.
 Tỏ một cử chỉ thân thiết, Quân hất mặt: – Như vậy mới là anh em chứ.
 Lầm lì Tâm nói:
 - Vấn đề là ta chẳng có tiền.
 Quân xua tay:
 - Không thành vấn đề. Ta có thể khao cho cậu một bữa ăn mà. Nhìn bạn Tâm dò hỏi:
 - Mới trúng số hả?
 - Bộ trúng số mới mời cậu ăn sao?
 - Dường như cậu có gì đó vui lắm thì phải. Xua tay Quân nói với bạn:
 - Thôi đi ăn đi ở đó mà đoán mò hoài.
 Tâm cặm cụi ăn. Quân đá nhẹ vào chân bạn: – Người đẹp đến kìa.
 Tâm giật mình ngước lên:
 - Ai vậy?
 Quân phì cười:
 - Bộ cậu nhiều bạn gái lắm sao?
 Lắc đầu Tâm chối:
 - Không đâu. Ta chưa nghỉ đến!
 - Vậy Hồng Loan thì sao?
 Lắc đầu Tâm khẳng định:
 - Ta và cô ấy chỉ là bạn học.
 Trề môi, Quân chế giễu bạn:
 - Chỉ là bạn thôi thật sao?
 - Thật chứ!
 - Hừm! Vậy mà ngày nào tao cũng thấy hai người đi bên nhau. Tâm cười:
 - Đi như vậy là có gì với nhau sao? Cô ta là con nhà giàu, còn mình là gì nhỉ? Một sinh viên quèn đâu dám trèo cao…
 Lừ mắt nhìn bạn, Quân cười khì: – Ngheo nhưng cô ấy đâu thèm đế ý đến chuyện giàu nghèo đâu.
 Tâm giục:
 - Thôi mình đi dến trường kẻo muộn mất. Quân nhìn bạn:
 - Này, có tâm sự buồn phải không?
 Lắc đầu Tâm che giấu:
 - Đâu có gì!
 - Không có gì mà mặt cậu buồn như vậy sao?
 - Thằng quỷ, không có gì giấu mày được hết! Đúng là có đó. Quân nhăn nhó:
 - Là chuyện gì?
 - Mẹ tao…
 Quân giật mình:
 - Mẹ mày làm sao? Mày gặp rồi hả?
 Tâm buồn buồn:
 - Vẫn chưa!
 - Sao vậy?
 Lắc đầu Tâm nói:
 - Cha nuôi của tao chưa cho gặp.
 Quân cằn nhằn:
 - Kỳ vậy?
 - Mẹ tao đang chữa trị ở một bệnh viện. – Nhưng mày có thể vào thăm mà.
 Lắc đầu Tâm bảo:
 - Cha nuôi tao bảo sợ ảnh hưởng đến mẹ nên không được gặp. Quân thì thầm động viên:
 - Thôi đừng buồn! Rồi có ngày mẹ con cũng gặp nhau. Gật đầu Tâm nói với Quân:
 - Tao không có buồn về chuyện ấy, mà tao chỉ buồn lúc mẹ bệnh đang cần người chăm sóc mà tao không giúp được gì.
 - Nhưng nhất định cha nuôi mày sẽ là người chăm sóc có đúng không? Gật đầu Tâm xác nhận: – Có lẽ là như vậy?
 - Thôi, đừng buồn nữa. Coi chừng ảnh hường đến sức khoẻ, ảnh hưởng đến học tập. Mai này đâu thiếu gì cơ hội để mày trả hiếu.
 Hai ngưới bạn đứng lên đi về lớp. Lòng Tâm cũng thấy nhẹ nhõm đi phần
 nào.
 Ông cả Dương nạt nộ đám công nhân. Ông quy trách nhiệm cho đội bốc vác và các công nhân nữ chế biến hàng khô để bỏ mối cho các đại lý. Các công nhân người nào người nấy hoảng loạn, lo sợ… Nam nghe ông cả Dương nói thế anh bực bội nói:
 - Khi nhận hàng cho anh em bốc vác lên tôi đã kiểm kỹ càng rồi. Ông không thể quy trách nhiệm cho chúng tôi.
 Ông Dương tằng hắng:
 - Mày là đội trưởng ở đây thì phải có phần trách nhiệm. Nhóm công nhân nhốn nháo lên:
 - Ôi, ông nói vậy nghe sao được, chúng tôi chỉ làm thuê thôi mà. Chúng tôi đâu phải là quản gia?
 Hoàng Cao đi cà nhắc đến trước mặt ông chủ nói: – Này! Ông coi chừng ma da nó hại ông đó.
 Đám công nhân hùa theo:
 - Có thể lắm!
 - Ma da có phép tàng hình mà.
 Nam cũng nói:
 - Ông nên nghiên cứu lại xem sao? Ma da lúc này xuất hiện thường xuyên
 lắm.
 Công nhân kêu lên:
 - Nó xuất hiện hàng tá con luôn, ông có giỏi thì ra bến tàu mà xem. Một người bảo đùa:
 - Đừng nghe ông chủ, một mình ông mà ra đó thì ma da tấn công ông không còn đường nào mà chạy đâu.
 - Tụi bây dang hù doạ tao đó à?
 Nam lắc đầu:
 - Tụi tôi nó thật thôi mà. Tôi làm công cho ông mấy năm nay lẽ nào tôi lại gạt ông sao?
 Hồng Hạnh nói với cha: – Có lẽ không phải do mấy anh chị ấy làm đâu cha ạ!
 Ông Dương nạt con gái:
 - Làm sao mà con biết được? Tụi này cũng thành quỷ rồi đấy! Hoàng Cao nhăn nhó:
 - Điển hình là con đây bộ ông không thấy sao? Ông khoát tay:
 - Thôi, tụi bây đừng có mà già hàm nữa. Tao mà tìm ra đứa nào thì đừng có trách tao.
 Thanh Tâm bước vào, anh chưa rành đầu đuôi câu chuyện ra sao nên hỏi: – Ông chủ cho gọi tụi mình tới để làm gì vậy?
 Anh đứng bên cạnh khoát tay:
 - Để phát lương sớm cho anh đó!
 Tâm chưng hửng:
 - Phát lương sớm để làm gì? Trong khi chưa tới tháng mà. Nam khoát tay:
 - Mày nghe mấy thằng quỷ sống ấy làm gì! Mày ngó đây này… Tâm trợn mắt kêu lên:
 - Ủa, sao cát, đá ở đâu nhiều vậy?
 Hoàng Cao nheo mắt:
 - Do anh em mình khuân vác từ dưới tàu lên tối đêm qua. Thanh Tâm ngơ gác:
 - Lạicó biến cố gì nữa đây?
 - Lại gì nữa, mấy con ma da nó hoành hành đêm hồi hôm này ghê lắm! Hồng Loan lo lắng:
 - Cha ơi! Ma da đã đến đây ư? Hèn gì đêm hồi hôm con thấy có nhiều bóng đen lấp ló ở đây.
 Ông Dương nạt:
 - Mày thấy gà hoá cuốc rồi!
 Hồng Loan cãi lại:
 - Con tưởng bà già điên nên không nói cho cha mẹ. Bà Dương chì chiết:
 - Trời ơi! Bộ con điên rồi sao? Thấy việc lạ vậy mà không bào cho cha mẹ
 biết.
 Điện thoại reo. Hồng Hạnh gọi cha:
 - Cha có điện thoại!
 Ông Dương bước vào, tai ông lùng bùng, mồ hôi vả ra như tắm: – Có vậy nữa sao? Được để đó tôi sẽ tới ngay.
 Hồng Hạnh lo lắng:
 - Có việc gì vậy cha?
 Không đáp lời con. Ông Dương vẻ mặt hầm hầm vơ lấy nón ra xe rồ máy chạy đi. Bà Dương lo lắng ra mặt:
 - Chuyện gì xảy ra nữa?
 Nam nói với anh em công nhân:
 - Ách giữ đàng mang quàng vào cổ. Tụi mình có biết gì đâu?
 Hồng Hạnh tái mặt vì lo sợ, cô vốn là đứa con gái yếu đuối, lại có chứng
 bệnh đau tim, nên cô muốn ngất đi khi thấy sự vội vã của cha mình, Hồng Hạnh
 kêu:
 - Mẹ ơi! Con mệt quá!
 Bà Dưưng ôm con gái dỗ dành:
 - Sẽ không có chuyện gì đâu con.
 Hồng Loan lo lắng:
 - Chị lại làm sao nữa?
 Hồng Hạnh nắm tay em. Bàn tay lạnh ngắt của chị làm Hồng Loan sợ hãi: – Sao chị lại lạnh thế này? Chị có sao không?
 Bà Dương giục con:
 - Mau dìu chị vào phòng đi con!
 Tiếng chuông điện thoại lại réo vang, Hồng Loan nhấc máy: – Alô!
 - …
 - Vâng! Có chuyện gì không?
 - …
 Hồng Loan tái mặt:
 - Ông nói sao?
 - …
 Hồng Loan gật đầu:
 - Vâng, tôi sẽ nói lại.
 Bà Dương lo lắng:
 - Lại chuyện gì nữa thế con?
 Hồng Loan ấp úng:
 - Đại lý ở Vĩnh Long người ta nói hàng mình có sự cố mẹ ạ! Bà Dương tái mặt:
 - Sự cố gì chứ?
 - Họ nói mấy chuyến hàng của mình vừa rồi là cát và đá không à! Bà Dương kêu trời:
 - Trời ơi! Tại sao lại như thế được! Vậy là lúc nãy cha con nghe tin này. Hồng Loan gật đầu:
 - Có lẽ là như vậy mẹ ạ!
 Bà Dương ôm đầu:
 - Chắng lẽ gia đình ta đến hồi bế tắc rồi sao? Hồng Loan an ủi:
 - Có thể do hiểu lầm gì đấy thôi mẹ ạ! Bà lắc đầu:
 - Tại cha con gây ra nhiều nghiệp chướng nên giờ bị quả bào. Hồng Hạnh hét lên:
 - Ối, ma da. Ai cứu tôi với…
 Hồng Loan lật đật chạy vào với chị.
 - Chị Hạnh, chị Hạnh ơi…
 Hồng Hạnh giãy giụa:
 - Đừng đừng bắt tôi… đừng…
 Hồng Loan ôm vai chị:
 - Em đây mà, chị hãy bình tĩnh lại đi!
 Nghe tiếng la hét của Hồng Hạnh bà Thìn chống gậy đi xuống hỏi: – Chuyện gì mà om sòm quá vậy con?
 Hồng Loan đáp như muốn khóc:
 - Chị Hạnh lại trở bệnh nội à! Bà Thìn ngồi xuống cạnh đứa cháu nội yếu đuối của mình gọi:
 - Hạnh à! Con làm sao vậy? Nói nội nghe đi con.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .